25 tuổi nợ 400 triệu, 30 tuổi bắt đầu lại từ số 0: Không nhà, không xe nhưng cũng không còn "tiêu tiền dại" nữa!

Thật may vì tôi đã mắc sai lầm khi còn trẻ, để vẫn kịp bắt đầu lại khi chưa quá già.

Hành trình trưởng thành của phần lớn chúng ta, tôi đoán là sẽ thế này: Tự tin vỗ ngực mình trưởng thành, tự tin mình luôn đúng và rồi ngã một vố đau, sau đó mới học được cách suy nghĩ khiêm tốn. Lúc ấy, mới là lúc thực sự trưởng thành.

Từ chuyện tình cảm, công việc, đến những quyết định lặt vặt hàng ngày hay cả những quyết định lớn liên quan đến tiền bạc, tôi nghĩ chúng ta đều vấp váp, sai lầm ở một khoảnh khắc nào đó.

Người có tính giác ngộ cao thì chỉ cần một cú vấp nhỏ là đủ để biết tránh những rắc rối lớn. Còn những người có trí tuệ "khiêm tốn" như tôi, thì đôi khi phải ngã tới vài lần, trầy da tróc vảy mới khôn lên được.

25 tuổi nợ 400 triệu, 30 tuổi bắt đầu lại từ số 0: Không nhà, không xe nhưng cũng không còn

Ảnh minh họa

Tôi đã sai nhiều hơn 1 lần trong cùng 1 vấn đề và chỉ đến không còn tìm được lý do ngụy biện cho "cái dại" của bản thân, tôi mới thực sự trưởng thành hơn trong câu chuyện quản lý tiền bạc.

Quá ảo tưởng vào bản thân, kết cục 25 tuổi nợ 400 triệu

Năm 25 tuổi, 400 triệu là tài sản tôi có trong tay, nhưng dưới dạng những khoản nợ. Tôi vay tín dụng để đi du lịch, để mua laptop, xe máy,... Thi thoảng, còn là sắm sửa đồ dùng cho gia đình ở quê. Hồi ấy tôi nghĩ đơn giản: Vay được thì cứ vay, có nợ mới có động lực kiếm tiền.

Ban đầu số tiền tôi vay chỉ là vài triệu, rồi tăng lên thành vài chục triệu và cuối cùng là thành 400 triệu lúc nào, tôi cũng chẳng hay nữa. Đó là một con số khổng lồ đối với người mới ra trường, đi làm chưa được bao lâu.

Đó là số nợ mà cả đời tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gánh, cho đến khi thực sự phải oằn mình nghĩ cách kiếm tiền trả.

25 tuổi nợ 400 triệu, 30 tuổi bắt đầu lại từ số 0: Không nhà, không xe nhưng cũng không còn

Ảnh minh họa

Ban đầu, tôi vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, vẫn chi tiêu như thể khoản nợ 400 triệu ấy đang tàng hình, để không ai biết mình đang nợ nần chồng chất. Nhưng thực chất bên trong tôi là cả một bầu trời u tối. Tôi gần như không ngủ được, cũng không ăn uống được vì căng thẳng. Gồng được chừng khoảng 3 tháng thì tôi hết lực, nợ thì vẫn nợ nhưng còn lăn ra ốm nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc, tôi không đi làm được như một người bình thường. Vậy là đã nợ còn thêm cái giảm thu nhập.

Đến tháng thứ 4, tôi chậm thanh toán và ngân hàng gọi điện hối trả nhưng đương nhiên, tôi làm gì có tiền mà trả. Cũng chẳng còn có thể vay chỗ nào để trả được nữa.

Kết cục, ngân hàng gọi điện cho bố mẹ tôi. Hình ảnh một đứa con ngoan, có hiếu với bố mẹ vỡ cái đụp như quả bóng bay bị bơm quá căng. Tôi cũng không biết dùng từ nào để có thể miêu tả cảm giác thất vọng của bố mẹ khi ấy.

Bố mẹ đã đứng ra trả đứt khoản nợ 400 triệu cho tôi ở thời điểm đó. Và tôi mất 5 năm để trả lại số tiền ấy cho bố mẹ.

Bắt đầu lại ở tuổi 30, tôi biết ơn vì mình đã sai khi còn trẻ

Ở trên mạng, thi thoảng lại có người hỏi 30 tuổi liệu có phải là quá muộn để bắt đầu? Tôi thì nghĩ câu trả lời là không. Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu, 30 vẫn còn là trẻ! Thậm chí, 40-50 tuổi cũng không phải là muộn.

25 tuổi nợ 400 triệu, 30 tuổi bắt đầu lại từ số 0: Không nhà, không xe nhưng cũng không còn

Ảnh minh họa

30 tuổi, tôi không có gì trong tay cả. Không nhà, không xe, không người yêu. Nếu theo hệ quy chiếu thành công của phần lớn mọi người, tôi chắc chắn là kẻ thất bại. Tôi cũng từng nghĩ thế, nhưng cứ dằn vặt bản thân mãi cũng đâu được gì, chỉ tổ tốn thời gian lẫn mất ý chí, động lực làm việc.

Nghĩ theo hướng tích cực hơn, tôi vẫn còn may mắn vì đã sai lầm khi còn trẻ, và đến khi sửa sai xong thì cũng chưa quá già.

Nếu buộc phải sai lầm để trưởng thành, để "đỡ dại", thì chẳng phải sai sớm, sửa sớm vẫn tốt hơn sao? Giả sử tôi không vỡ nợ ở tuổi 25, khi còn độc thân mà tới bây giờ hoặc tới năm 35-50 tuổi mới rơi vào tình cảnh đó, thì câu chuyện chắc hẳn sẽ khó khăn, sẽ khác đi rất nhiều theo hướng tiêu cực hơn.

Thế nên dù không có gì trong tay ở độ tuổi 30, tôi vẫn biết ơn sai lầm của quá khứ, biết ơn cả sự bao dung của gia đình, người thân.

Nếu không có lần ngã đau điếng ấy, tôi không nghĩ là mình sẽ bỏ được suy nghĩ "cứ vay đã, trả sau". Tôi của hiện tại đã biết cách chi tiêu dưới mức thu nhập, không còn vung tay quá trán, cũng chẳng còn ảo tưởng vào khả năng kiếm tiền của bản thân nữa.

30 tuổi mới bắt đầu tiết kiệm tiền, không còn khoản nợ nào, và cũng không còn khoản chi nào phi lý một cách quá trớn, với tôi, thế cũng là thành công bước đầu.