Trong khi nhiều người thu nhập thấp thường chần chừ, sợ rủi ro khi bỏ tiền lớn, người giàu lại biết chọn những khoản chi mang tính “đầu tư kép”: vừa phục vụ cuộc sống, vừa gia tăng giá trị theo thời gian.
Dưới đây là 5 món mà giới giàu thường mua không chút do dự, bởi họ hiểu rõ: càng giữ lâu, càng sinh lời.
1. Cổ phiếu và chứng khoán – tiền làm việc thay cho tiền
Khác với bất động sản cần vốn lớn, thị trường chứng khoán cho phép nhà đầu tư bắt đầu từ những khoản tiền nhỏ hơn nhưng tiềm năng sinh lời rất lớn. Người giàu hiểu rõ điều này, và họ thường trích một phần tài sản để mua cổ phiếu, trái phiếu hoặc quỹ đầu tư.
Điều quan trọng là họ có kiến thức và tầm nhìn dài hạn, không “lướt sóng” theo tâm lý đám đông. Họ mua cổ phiếu của những doanh nghiệp mạnh, giữ lâu dài và hưởng lợi từ cả cổ tức lẫn tăng giá. Nhiều tỷ phú thế giới làm giàu từ chứng khoán, trong đó nổi bật là Warren Buffett – người luôn nhấn mạnh “hãy để tiền làm việc cho bạn”.
Ngược lại, người nghèo thường sợ hãi khi nhắc đến chứng khoán, coi đó là trò “may rủi”. Họ ngại học hỏi, ngại rủi ro nên bỏ lỡ một kênh sinh lời hấp dẫn và phổ biến nhất toàn cầu.
2. Kim loại quý và trang sức – kênh trú ẩn an toàn
Vàng, bạc, kim cương hay đá quý từ lâu đã là khoản đầu tư truyền thống của giới giàu. Với họ, đây không chỉ là đồ trang sức, mà còn là “kho” tài sản bền vững.
Vàng có thể bảo toàn giá trị trước lạm phát, trong khi kim cương và các loại đá quý khan hiếm ngày càng được giới sưu tầm săn đón. Những món này dễ dàng cất giữ, thanh khoản tốt và có thể truyền lại cho thế hệ sau.

Người nghèo thường cho rằng đây là món xa xỉ, không dám bỏ tiền mua. Nhưng thực tế, chỉ cần một lượng nhỏ cũng có thể trở thành khoản tiết kiệm “chống trượt giá” hiệu quả.
3. Đồng hồ xa xỉ – tiêu sản biến thành tài sản
Nghe có vẻ lạ, nhưng nhiều người giàu coi đồng hồ cao cấp là khoản đầu tư chứ không đơn thuần là tiêu sản.
Đồng hồ xa xỉ là một ví dụ. Những phiên bản giới hạn, sản xuất ít chiếc trên toàn cầu, sau nhiều năm thậm chí còn tăng giá gấp nhiều lần so với lúc mua. Một loạt thương hiệu như Rolex, Patek Philippe hay Audemars Piguet… đều được giới sưu tầm trả giá cao, có mẫu còn trở thành “huyền thoại” trên thị trường đấu giá.
Người nghèo thường nhìn thấy chi phí trước mắt: “đồng hồ mấy trăm triệu để làm gì?”. Nhưng giới giàu biết chọn đúng sản phẩm, giữ gìn và chờ thời điểm bán ra, biến món đồ xa xỉ thành tài sản sinh lợi.
4. Giáo dục và tri thức – khoản đầu tư không bao giờ lỗ
Người giàu luôn xem tri thức là “tài sản vô hình” có thể sinh lợi lâu dài. Họ mạnh dạn chi tiền cho những khóa học chất lượng cao, cho con học ở môi trường tốt, thuê gia sư giỏi hoặc đầu tư cho các chương trình trao đổi, du học.
Lợi ích không chỉ nằm ở kiến thức, mà còn ở môi trường, mối quan hệ và cơ hội nghề nghiệp. Một tấm bằng quốc tế, một mạng lưới quan hệ từ trường danh giá đôi khi mở ra những cơ hội kinh doanh trị giá hàng triệu USD.
Người nghèo, vì áp lực cơm áo, thường coi việc học cao là “xa vời”, cho con đi làm sớm để có thu nhập trước mắt. Chính lựa chọn này khiến vòng tròn nghèo khó khó bị phá vỡ.

5. Sức khỏe và trải nghiệm – chi tiền để tiết kiệm về lâu dài
Người giàu luôn coi sức khỏe là vốn quý nhất. Họ sẵn sàng chi tiền cho chế độ ăn uống lành mạnh, tập luyện cùng huấn luyện viên cá nhân, kiểm tra y tế định kỳ tại bệnh viện quốc tế.
Chi phí này có vẻ lớn, nhưng đổi lại họ duy trì được năng lượng, năng suất làm việc và phòng ngừa bệnh tật. Về lâu dài, đây là khoản “tiết kiệm gián tiếp” khi tránh được những chi phí y tế khổng lồ trong tương lai.
Ngoài ra, giới giàu còn đầu tư cho trải nghiệm: du lịch, nghỉ dưỡng cao cấp, tham gia sự kiện quốc tế. Đây vừa là cách mở rộng tầm nhìn, vừa là cơ hội kết nối để tạo thêm giá trị kinh doanh.
Trong khi đó, người nghèo thường chỉ chi tiền cho nhu cầu cơ bản, ít quan tâm đến chăm sóc sức khỏe định kỳ. Đến khi bệnh tật phát sinh, chi phí chữa trị thường cao gấp nhiều lần.
Vì sao người giàu dám “xuống tiền”, còn người nghèo mãi chần chừ?
Sự khác biệt lớn nhất nằm ở tư duy tài chính. Người giàu coi tiền là công cụ để tạo thêm tiền, chấp nhận rủi ro có tính toán để đổi lấy lợi nhuận dài hạn.
Ngược lại, người nghèo thường lo lắng quá nhiều về chi phí trước mắt, sợ mất vốn, dẫn đến bỏ lỡ cơ hội đầu tư. Họ dễ bị cuốn vào các khoản chi ngắn hạn: điện thoại đời mới, xe máy trả góp, quần áo theo mốt – những thứ mất giá ngay khi rời cửa hàng.
Nhìn vào những khoản chi tiêu mà người giàu không ngần ngại – chứng khoán, kim loại quý, tài sản xa xỉ, giáo dục, sức khỏe – đều có điểm chung: càng giữ lâu, giá trị càng tăng. Đây chính là triết lý “mua tài sản, không mua tiêu sản” mà nhiều chuyên gia tài chính nhấn mạnh.
Người nghèo không phải không thể giàu lên. Nhưng nếu vẫn mãi do dự, chỉ nhìn thấy cái giá trước mắt thay vì giá trị lâu dài, khoảng cách tài sản sẽ ngày càng khó thu hẹp.